Mô típ về nguồn gốc các dân tộc rất phổ biến ở các nước trên thế giới. Ở Việt Nam có nhiều truyền thuyết khác nhau giải thích nguồn gốc của các dân tộc bản địa. Tuy mỗi dân tộc có quan niệm khác nhau nhưng đều thống nhất quan niệm tổ tiên sinh ra nhiều con. Về mặt tâm linh, người Việt và người Mông đều có chung câu chuyện mẹ sinh trăm con rồi chia thành nhiều dân tộc.
Có nhiều giả thuyết về nguồn gốc các dân tộc Việt Nam được các nhà khoa học đưa ra dựa trên kết quả nghiên cứu của các ngành khảo cổ học, sử học, địa lý học, nhân chủng học, sinh học phân tử, v.v. Một điều chúng ta phải thừa nhận là truyền thuyết là về nguồn gốc. các quốc gia được xây dựng trên yếu tố tâm linh, thể hiện khát vọng chinh phục thiên nhiên của con người trong quá trình xây dựng lãnh thổ, quốc gia. Truyền thuyết thể hiện sâu sắc trình độ ý thức của con người trong thời kỳ đầu dựng nước.
Truyền thuyết Lạc Long Quân và Âu Cơ là sự giải thích sơ khai về nguồn gốc của dân tộc Việt Nam, vừa huyền bí, hoang đường nhưng cũng thể hiện rõ nét triết lý dân gian về nguồn gốc của mình.
Tương truyền Lạc Long Quân là con trai của thần Long Nữ ngự trị dưới đáy biển sâu. Thần có thân hình của rồng, sức khỏe phi thường, có khả năng biến hóa, thường xuống đất giúp dân trồng trọt, diệt yêu quái, xua đuổi yêu quái và bảo vệ cuộc sống. Âu Cơ là con gái vua Đế Lai, thuộc họ Thần Nông. Ông thích du ngoạn ngắm cảnh đẹp thiên hạ nên thường xuống vùng đồng bằng nơi có nhiều kỳ quan, danh lam thắng cảnh. Nghe nói vùng đất La Chí có nhiều kỳ hoa dị thảo, ông tìm đến. Âu Cơ và Lạc Long Quân gặp nhau, yêu nhau và trở thành vợ chồng khi cùng chung sống trên mảnh đất Long Trang Cung.
Ít lâu sau, Âu Cơ mang thai, sinh ra một bọc trăm trứng, nở ra một trăm người con trai. Các cháu lớn nhanh, chóng lớn, đứa nào cũng xinh xắn, hồng hào, xinh đẹp, khỏe mạnh như Chúa.
Ở với nhau không được bao lâu, một hôm Lạc Long Quân gọi Âu Cơ và các con đến nói:
– Ta là rồng, hắn là tiên, thủy hỏa khác nhau. Chúng ta không thể sống mãi trên đất liền mà phải trở về với lòng biển sâu. Nay ta dẫn năm mươi người xuống biển, hắn dẫn năm mươi người lên núi cao, chia nhau mà cai trị các nơi. Khi hoạn nạn, hãy đốt lửa lớn trên núi, khi thấy được, ta sẽ đến bên ngươi.
Âu Cơ nghe theo, dẫn năm mươi người con lên núi. Con trai cả của Âu Cơ lên ngôi vua và các anh trai của ông trở thành những người cai trị đất nước.
Lịch sử chìm trong huyền thoại, nhưng không có nghĩa là phi lý. Đầu tiên chúng ta hãy xem lai lịch của Lạc Long Quân và Âu Cơ. Có nhiều truyền thuyết khác nhau về nguồn gốc và thời đại của Lạc Long Quân. Có thuyết cho rằng Lạc Long Quân là con của Kinh Dương Vương và Mẫu Toa là con gái của Ngọc Đế. Lại có thuyết cho rằng Lạc Long Quân là con trai của Kinh Dương Vườn và con gái của Long Vườn là Thần Long Nữ, v.v. Cái chính là thần có thân rồng, thân người, có sức khỏe phi thường, nhiều phép lạ. , thường bị loại trừ, thích giết quỷ và bảo vệ con người. Còn Âu Kon là con gái của Thần Nông, thuộc giống tiên nữ trên núi cao.
Sự sắp đặt tưởng như ngẫu nhiên, nhưng thực ra lại có ý nghĩa sâu xa, tuân thủ nghiêm ngặt quy luật âm dương ngũ hành. Lạc Long Quân là nam, thuộc dương khí, ở dưới; Yang Qi có xu hướng lăn để tìm mặt đất. Vậy theo truyền thuyết, Lạc Long Quân ở biển là hợp lý. Vì tính dương nên Lạc Long Quân thường lên bờ tìm nguồn năng lượng. Âu Cơ là nữ tính, trong và cao của núi. Tiêu cực có xu hướng chảy thấp. Vì vậy, Âu Cơ thường muốn tìm về đồng bằng. Âm Dương gặp nhau ở nơi đất bằng, kết hôn và sinh sản. Người xưa mượn hình ảnh này để nói lên thuyết âm dương hòa hợp, xuất phát từ Kinh Dịch và ăn sâu vào đời sống con người cho đến tận bấy giờ.
Kết quả của sự sinh nở là một bọc trăm trứng, từ đó sinh ra một trăm người con trai. Theo Kinh Dịch, con số một trăm là con số tận cùng của trời đất, là biểu tượng của sự trọn vẹn, viên mãn. Hình ảnh này thể hiện ước mơ làm chủ lãnh thổ, khát vọng chinh phục thiên nhiên và đạt được cuộc sống thái bình thịnh trị của nhân dân ta thời xa xưa.
Hết thời gian chung sống là sự phân chia cai trị các nơi. Đó là quá trình mở rộng chinh phạt và hình thành đất nước. Trong hoạn nạn, ngọn lửa hiệu cháy trên đỉnh núi là biểu hiện của tình đoàn kết anh em, đùm bọc lẫn nhau.
Trong dạy học văn, giáo viên chỉ nên tập trung vào vẻ đẹp của trí tưởng tượng và niềm tin mãnh liệt của người xưa vào tự nhiên, tiến tới xác lập vai trò làm chủ của mình. Giáo viên không nên đi sâu vào những giả thuyết, cơ sở dễ làm mất đi ý nghĩa mà truyền thuyết mang lại. Học sinh nên phát huy trí tưởng tượng phong phú và tôn trọng những gì chúng hình dung để phát triển tích cực. Bởi trí tưởng tượng là tài sản quý giá nhất mà con người mang đến cho tương lai, là cốt lõi mang lại giá trị lâu bền giúp học sinh phát triển các năng lực khác có liên quan.