Trần Quốc Lạc (tiếng Trung: 陳國扐, 1230 – ?) là trạng nguyên người Việt quê ở làng Vọng Hà, huyện Thanh Lâm, Châu Tun Hong.[1][2] (nay là thôn Wong Ha, xã Min Tân, huyện Nam Sách, tỉnh Hải Dung). Tháng 2 năm 1256, ông đỗ Trạng nguyên khoa Bình Tín, niên hiệu Nguyên Phong thứ 6, đời Trần Tài Tông, cùng khoa với Trạng nguyên Trung Xán, Chu Hin, Trần Uyên.[3]. Làm việc với thầy tế lễ thượng phẩm. Sau khi ông mất, vua phong ông làm Phúc thần, hiệu là Mạnh Đạo Đại Vương[1].
liên kết: Lấy từ ĐVSKTT và KĐVSTGCM
Trần Quốc Lạc: [陳國勒] [? – ?]. Người làng Vọng Hạ, huyện Tân Lâm, phủ Tùng Hồng (nay là huyện Nam Thành, Hải Dương) Nguyên Phong thứ 6 (1256), đời Trần Thái Tông
Trình độ: Đỗ Trạng nguyên khoa Bính Thìn
Chức vụ: Làm quan đến chức Thượng Thư, sau khi mất được vua truy phong là Phúc Thần, hiệu là Mạnh Đạo Đại Vương.
Bính âm vắn tắt, năm thứ 6 (1256). (Bài Ca, Bảo Hữu Năm 4).
Tháng hai, mùa xuân. sinh viên Thái Lan. Xưa kia khoa thi đỗ chỉ có một Trạng nguyên, nay chia làm Kinh, Trại; Từ Thanh Hóa trở ra gọi là Kinh. Trong kỳ thi này, Trần Quốc Lặc đỗ trạng nguyên; Trương Kan đỗ trạng nguyên, Chu Hề đỗ bảng nhãn, Thám hoa Trần Uyên. 43 người còn lại đỗ từ Thái học sinh đều xuất thân với 2 học vị cao thấp khác nhau.
Anh ấy đã học tốt để giữ gìn tâm trí con người; “Làm người học đạo thì chớ lo trăng có sáng, chớ lo đức mỏng, chớ lo tâm thái; mạnh… nhưng trước hết phải là người ấy. Hãy nghĩ cách khai sáng tâm mình… Tâm mình sáng thì đức dày, đức dày thì trí mình mạnh, mình mạnh thì mình chẳng những thấy trăng sáng, mà còn thấy vạn vật đều sáng theo tâm mình”.
Mẹ anh bị sét đánh chết nên dân làng cho rằng anh đã phạm tội gì đó nên bị sét đánh.
Để minh oan cho mẹ, từ nhỏ anh đã học tại sao có sét. Sét đến từ đâu và tại sao nó lại đánh xuống đất? Sau này người ta mới biết ông đổ lỗi cho sét đánh khi trời mưa.
Lời chua – Quốc Lạc. Người huyện Tân Lâm phủ Hồng Châu.
Trường Cần. Người Hoành Sơn thuộc Bồ Chín.
Chu Hin. Người từ Te Gyan ở Bak Gyang.
Trần Uyên. Người ở Đường Hào thuộc Hồng Châu.