Trạng nguyên Nguyễn Giản Thanh

Nguyễn Kiến Thành (tiếng Trung: 阮簡清; thường gọi là Trang Mễ; 1482–1552) là khoa thi Đoan Hãn năm thứ 4 (1508), dưới triều vua Lê Ui Mục.[1]. Ông là con tiến sĩ Nguyễn Kiến Liêm quê ở làng Ông Mác (tức làng Me) huyện Đông Ngàn (nay là huyện Hương Mác, TP. Từ Sơn), tỉnh Bắc Ninh.

Làm quan đến chức Thị thư viện và Đông các đại học sĩ[2]. Sau đó về làm quan với nhà Mạc[2] và cử sang nhà Minh (Trung Quốc) để cầu viện Mak Đăng Dung. Khi trở về, ông được thăng Thượng thư, Thừa tướng kiêm Trung phụ Bá của Bộ Lễ và Hàn lâm viện Thị độc. Khi mất được truy tặng hầu tước. Thân phụ là Tiến sĩ Nguyễn Kiến Liêm[2][3] (1453-?).

truyện cười
Khi Nguyễn Kiến Thành còn đi học, thầy Đàm Thanh Huy thấy học trò sắp ra về thì trời mưa to, học trò không về được nên ra ngoài để thử tài học trò;

Vũ không thể kiểm soát khả năng cứu khách (雨無鈐鎖能留客 – Mưa không có chìa khóa để cứu khách).
Nguyễn Kiến Thần lập tức đáp.

Vẻ đẹp của một người phụ nữ không phải là một làn sóng, nhưng nó dễ dàng nhấn chìm mọi người.
Thạc sĩ Đàm Thận Huy nói:

Câu đối này thật hay và đúng, văn chương này có thể đậu Trạng nguyên, nhưng về sau coi chừng dâm dục hại sự nghiệp.
Theo truyền thuyết, Nguyễn Kiến Thành chỉ là đậu nhãn và Hứa Tam Thiện (làng Ngọt) đậu trạng nguyên. Trong buổi lễ giới thiệu nhà vua, các thành viên mới của khoa được yêu cầu viết một bài luận về nhà vua và hoàng hậu (mẹ của nhà vua). Thái hậu thấy Hứa Tam Tín dung mạo xấu xí thì không thích lắm, còn Nguyên Kiến Thành dung mạo xinh đẹp lại thanh tú, nên muốn sai nàng làm trạng nguyên. Nhà vua muốn lấy lòng mẹ nên càng coi trọng sự giàu có của Nguyễn Kiến Thành và phong cho ông là Trạng nguyên. Do đó câu nói phổ biến Trang (làng) Me de tram (làng) Ngọt ngào

Tham Khảo Thêm:  Giới thiệu sách: Chuyện con mèo dạy hải âu bay của Luis Sepulveda

Công việc:
Nguyễn Kiến Thanh là tác giả của Phụng Thành Xuân Sắc (Tả Cảnh Xuân Tại Phượng Thành). Thơ Nôm tả cảnh xuân Đường Long thời Lê. Phụng Thành hay Phượng Thành được dùng trong văn học Việt Nam để chỉ kinh thành Thăng Long. Có một phần trong bài báo.

Chợ nóng, phố ngọc,
Cậu khéo đá con thoi giơ áo;
Cô gái ngập ngừng với chiếc quần của mình.
Khách Tràng An cưỡi ngựa xem hoa phủ đầy mạch máu chết;
Thái tử phi trong xe tản mát ra, sáng rực như mực.

Related Posts

Bài thơ: CẬU BÉ LOẮT CHOẮT (“The little boy”) của Helen Buckley

CẬU BÉ YÊU(Cậu bé)– Helen Buckley – Em bé đã đi họcVào buổi sángCô giáo nói:“Hôm nay chúng ta sẽ vẽ một bức tranh.”“Tuyệt vời!” Cậu bé…

Giới thiệu sách: Chuyện con mèo dạy hải âu bay của Luis Sepulveda

Bạn đã từng thất hứa trong đời chưa? Chắc chắn có một lần chúng ta bịa ra hàng ngàn lý do để biện minh cho hành động…

Giới thiệu tiểu thuyết Giết con chim nhại (To Kill a Mockingbird) của Harper Lee

Giết con chim nhại ((để giết một chú hề). Thế giới động vật trên không rất thú vị. Chim bồ câu trắng tượng trưng cho ước vọng…

Tình cảm vừα đủ ấm áp, hành động cóchừng mực mới có thể gắn kết lâu dài.

Tình cảm đủ ấm áp, hành động vừa phải có thể tồn tại lâu dài. Làm người không quá khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, đều có…

Bài thơ Người đẹp của Lò ngân Sủn

Sắc đẹp – Bếp bạc – Vẻ đẹp ở dạng tuyết cảm thấy ấm áp khi chạm vào Vẻ đẹp trông giống như ngọn lửa mát mẻ…

Truyền thuyết nàng công chúa có trái tim hóa đá

Truyền thuyết về nàng công chúa có trái tim hóa đá Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ có một nàng công chúa rất xinh…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *