
Hãy là chính mình, dù bạn là ai
“Thế giới này là của ai, nếu không phải của chúng ta?” Ngày và đêm luôn là của chúng ta. Nhưng một vài người nghĩ rằng nó là của họ. Họ bắt đầu phán xét điều gì đúng và điều gì không. Sự sàng lọc tàn nhẫn và vô ích của những kẻ ngu ngốc và nhẫn tâm.”
Hãy nghĩ xem, ai trên đời này không tìm kiếm tự do? Ai không có ước mơ và lý tưởng của riêng mình? Nhưng có những người trong số chúng ta thực sự không may mắn. Họ luôn bị người khác soi xét, so sánh một cách máy móc, khập khiễng và cay nghiệt. Họ luôn là trò cười của người khác.
Thật không may, tôi là một trong số ít đó. Một người bạn nữ luôn khuyên tôi nên thoải mái trong kỳ nghỉ. Người khác bảo tôi phải học để đạt kết quả cao. Thật không công bằng khi người khác có thể làm những gì họ muốn, nghĩ những gì họ có thể nghĩ. Tôi luôn phải làm theo hướng dẫn và lời khuyên. Các quyết định được đặt ra như thể cuộc đời tôi đã được lên kế hoạch bởi một đấng vô hình nào đó.
Trong thư viện, trong lớp văn học, tôi thả mình. Đó là một câu chuyện ý nghĩa, nó cho tôi sức mạnh, đủ để vượt qua những giới hạn. “Tìm Tự Do”. Tên truyện! Nghe có vẻ nghiêm trọng. Tôi nghĩ vậy. Nó ở ngay trước mắt tôi. Sau một hồi bàng hoàng, tôi cẩn thận đọc từng trang.
Chuyện kể rằng một hôm nhà bác học Edison đến bệnh viện tâm thần để thăm khám. Anh muốn nói chuyện gần gũi với những bệnh nhân tâm thần ở đây. Anh đang thăm khám thì đột nhiên một bệnh nhân thu hút sự chú ý của anh. Nam thanh niên khoảng 24 tuổi rất tỉnh táo và không có dấu hiệu bị bệnh. Anh đang chăm chú đọc gì đó trong cuốn sách trên tay.
Edison nhẹ nhàng đến gần và ngồi cạnh cô. Nam thanh niên hốt hoảng vì tưởng là bác sĩ. Nhận ra rằng đây không phải là trường hợp, anh mỉm cười bình tĩnh. Edison hỏi.
– Tôi không xem anh là bệnh nhân. Anh ấy khá tỉnh táo.”
Sau một phút quan sát tìm kiếm, anh thở dài và nói.
– Tôi chưa bao giờ bị bệnh.
Edison kinh ngạc hỏi.
“Vậy tại sao anh lại vào đây?” Bạn còn trẻ và có tương lai.
– Tôi vốn là con một trong một gia đình giàu có. Anh buồn bã nói. Cha tôi là một bác sĩ tài giỏi. Cha tôi muốn tôi đi theo bước chân của ông. Mẹ tôi là một huấn luyện viên thể thao. Mẹ tôi muốn tôi trở thành một vận động viên. Tôi cũng có một người chú là một doanh nhân thành đạt. Chú tôi luôn nói với tôi rằng bạn nên trở thành một doanh nhân thành đạt và tài năng như chú ấy. Ông tôi là một nhà thiết kế nổi tiếng. Đó là lý do tại sao bà tôi luôn muốn tôi giống như bà. Hãy nhìn xem, làm thế nào tôi có thể sống trong một ngôi nhà như vậy? Tôi thà vào đây còn hơn sống cuộc đời của người khác.
Người thanh niên này đã làm gì? Anh từ bỏ gia đình chỉ vì mọi người muốn điều tốt nhất cho anh. Bạn thấy đấy. Không phải cứ muốn tốt với người khác là sẽ khiến họ vui. Mỗi người cần một số tự do. Chọn tương lai của bạn và quyết định bạn sẽ là ai trong cuộc đời này. Chàng trai trẻ không muốn sống cuộc sống của người khác. Có lẽ họ rất tuyệt. Nhưng đôi khi cái có giá trị với người này lại vô giá trị với người khác.
Năm lớp 8, tôi bị ép vào một cái khuôn cứng nhắc do chính cô giáo chủ nhiệm đặt ra. Đó là một điều khủng khiếp. Trong giờ ra chơi, tôi thường chơi với các bạn nam. Chỉ là một cậu bé mạnh mẽ và năng động. Tôi không thích vẻ mong manh và nữ tính của con gái. Tôi thà chơi bóng đá còn hơn lang thang không mục đích. Tôi thà bị rượt đuổi còn hơn ngồi thoải mái với túi Oshie trên tay. Sự mềm yếu luôn là một khái niệm ghê tởm đối với tôi.
Cô giáo nhà tôi nghiêm khắc nhắc nhở.
– Con gái tôi chạy nhảy xung quanh. Cô gái đang ngồi bất động. Hay đại loại thế. “Quần áo rách hết rồi. Hãy nhìn những cô gái khác. Không có gì có thể được thực hiện!
“ngồi yên” không thực sự âm thanh tốt. Làm sao tôi có thể ngồi yên khi xung quanh tôi là những tiếng cười và những bước chân hạnh phúc? Nhưng để cháu thấy thoải mái, tôi chuyển sang trò chơi dây thừng cho phù hợp với lứa tuổi của cháu. Thành thật mà nói, trò chơi khá nhàm chán. Tuy nhiên, ông nói.
– Cô gái, ngồi yên đi. Vứt đi ném lại làm bẩn cả quần áo. Áo đẫm mồ hôi, đầu tóc bù xù. Kinh khủng!
Tôi được xếp vào danh sách những cô gái lười nhất trong lớp. Tôi luôn bị cô ấy so sánh với những cô gái dịu dàng, dễ thương khác. Tôi trở thành trò cười của mọi người khi lớp học nhàm chán.
Tiếng trống cuối năm học vang lên, âm thanh mà tôi đã chờ đợi từ rất lâu. Một hồi trống kết thúc một năm học căng thẳng. Tôi thực sự được giải thoát. Mùa hè năm ấy cũng chẳng vui vẻ gì. Nhưng tôi rảnh. Không ai đã kiểm tra kỹ lưỡng tôi. Không ai nhắc nhở tôi. Không ai bắt tôi phải làm điều họ muốn, điều họ không muốn.
Khi cuộc sống của bạn bắt đầu giảm dần, bạn sẽ nghĩ về một tương lai ảm đạm. Cô đơn, hận thù, đói khát và sợ hãi đang chờ đợi ở đó. Thật không công bằng. Thế giới này là của ai nếu không phải của chúng ta? Nó luôn luôn là của chúng ta, nhưng một số cho rằng nó là của họ. Họ bắt đầu phán xét điều gì đúng và điều gì không. Sự sàng lọc tàn nhẫn và vô ích của những kẻ ngu ngốc và nhẫn tâm.
Tôi luôn nghĩ đến những điều tốt đẹp khi xung quanh mình còn quá nhiều điều chưa hài lòng. Hãy tin vào chính mình. Dù bạn có tệ đến đâu, bạn vẫn muốn là chính mình, hãy thực sự là chính mình trong cuộc sống muôn màu này. Đừng quan tâm người khác muốn bạn trở thành người như thế nào. Hãy suy nghĩ về những gì bạn muốn và muốn đạt được. Tất nhiên, nó phải là cái gì đó tốt và hữu ích cho bạn, cho mọi người, cho cuộc sống.