
KHÔ TIẾN
Ngày xửa ngày xưa, ở một vùng đất nọ, có một con sông tên là Ku Long. Chín con rồng vàng sinh sống dưới lòng sông, chúng hô mưa triệu gió, cầu cho mùa màng bội thu, giúp người dân nơi đây sống yên vui.
Một ngày nọ, không biết từ đâu, một con rồng độc ác đã đến và chiếm Kowloon. Con rồng hung ác độc ác, thường gây bão lụt hại người lành. Trong nháy mắt, nước sông dâng cao, nhấn chìm hết ruộng vườn, làng mạc, người dân phải chạy lên núi tránh lũ. Khi con rồng độc ác thấy rằng mọi người rất sợ hãi nó, nó rất hài lòng và nó đã trút lũ lụt lần lượt, với mục đích làm ngập cả ngọn núi.
Lúc bấy giờ trong làng có một chàng trai dũng cảm tên là Bạch Diệp, anh khuyên dân chúng đừng sợ, chỉ cho họ cách đánh trống, dùng dao chặt củi và gieo mình xuống dòng nước lũ. . Bạch Diệp giơ dao chém con ác long, nhát dao cứa vào lưng nó, nó đau đến mức nó cử động đuôi và đâm trúng Bạch Diệp. Bạch Yết vội nhảy sang một bên. Con ác long đau đớn tột cùng, quằn quại dưới sông. Bach Dieppe lái nước sông ra giữa sông.
Dân chúng thấy Bạch Diệp lâm nguy nhưng không dám xuống cứu vì quá sợ hãi. Khi đó, một cô gái tên Kim Tuyết đã dũng cảm cầm dao nhọn nhảy xuống sông tự vẫn. Kim Tuyết đến trước con rồng bị thương, đâm nhát dao vào tim nó. Con ác long đâm chết, chém lại, xô Kim Tuyết ra giữa dòng nước.
Ác long chết, nước lũ cũng rút, người người đổ xô xuống núi, tìm kiếm Bạch Diệp và Kim Tuyết khắp nơi. Mọi người tìm kiếm rất lâu nhưng không tìm thấy hai dũng sĩ đó, nhưng tại nơi họ chiến đấu chống lại con ác long, họ tìm thấy hai bông hoa rất đẹp. Vì loài hoa ấy mọc trong nước nên người ta gọi là “Thủy tiên”.
Mặc dù lá của cả hai dòng phát triển giống nhau nhưng hoa có phần khác nhau. Là loài hoa có sáu cánh màu trắng bao quanh bởi lớp lông màu vàng, người ta gọi là “Kim tuyết”. Loài hoa kia cũng có sáu cánh hoa màu trắng bên ngoài, ở giữa có vài bông hoa nhỏ chụm lại, gốc những cánh hoa nhỏ này có màu vàng nhạt nên người ta gọi là “Bách diệp”. Sau đó, hoa thủy tiên mọc bên bờ sông Mekong ngày càng rực rỡ.
* Bài học:
Con ác long hoành hành, con người sợ hãi không lối thoát nên nó càng hung dữ hơn, có dũng cảm chiến đấu và tiêu diệt nó thì mới giải trừ được tai họa và cuộc sống của mọi người mới được bình yên, hạnh phúc. Bạch Diệp không nghĩ tới hiểm nguy diệt ác, Kim Tỏa không nghĩ tới liều mạng cứu mạng. Cái ác bị tiêu diệt, nhưng người tốt không thoát khỏi cái chết. Tâm hồn họ hóa thành bông hoa trắng soi bóng mãi dòng sông sâu.