
Sinh tử vô tận
Đức Phật dạy rằng: “Mọi sự vật trên đời đều có thể thay đổi, đều là hư hoại, vô thường”.. Nói cách khác, mọi thứ đều thay đổi liên tục, không có bắt đầu và kết thúc.
Đức Phật cũng dạy rằng “Chỉ cần có ý nghĩ là tạo ra”. Nói cách khác, tất cả đều xuất phát từ tâm. Sinh, lão, bệnh, tử đều cùng một bản chất, tốt hay xấu, kiếp người ngắn hay dài là do tâm chúng ta khác nhau. Tất cả chúng đều phi thường.
Ngay lập tức có nghĩa là không bình thường. Cuộc sống quanh ta luôn biến đổi theo quy luật của nó. Mọi người đều phải vận động để tồn tại, không gì có thể đứng yên và không có gì có thể trường tồn mãi mãi. Thay đổi không gian, thời gian hay hình thức là một quá trình tồn tại tích cực. Những giai đoạn này được gọi là bốn dấu hiệu: trở thành, tồn tại, đoạn diệt, biến mất hay nổi lên, đứng yên, thay đổi và qua đi.
Trạng thái sinh thành hay tồn tại của vạn vật vận động từ hiện tại đến tương lai. Sinh có thể hiểu là sự bắt đầu của sự sống hay sự ra đời của vạn vật.
Còn có cái đứng, cái cấu tạo nên mọi vật trong thực tại hay là trạng thái tâm thức ngay khi đối tượng xuất hiện từ tương lai đến hiện tại do tác động của sinh. Trưởng có thể hiểu là sự trưởng thành của sinh, kéo dài từ khi sinh ra cho đến già.
– Ngụy là cái kéo dài sự sống, tái nhợt với tuổi già, hiện diện với sự hủy diệt. Dị thể được coi là giai đoạn cuối cùng của trụ cột, nơi mà sự hủy diệt bắt đầu xuất hiện và xâm chiếm.
– Diệt đế là nhân tố hủy hoại tối hậu hủy diệt tất cả những gì dẫn đến quá khứ. Diệt có nghĩa là chấm dứt tồn tại và bắt đầu chuyển hóa của vạn vật.
Bốn dấu hiệu này tương ứng với bốn tướng Sinh, Lão, Bệnh, Tử.
Có phát sinh ắt có ngưng đọng, đó là quy luật tồn tại của vạn vật. Sinh chưa hẳn là bắt đầu, chết chưa hẳn là hết. Sự kết thúc của một giai đoạn là sự ra đời của một giai đoạn khác. Sự hiện diện của vị trí giữa xảy ra. Dù là vật vô tri hay vật hữu tình, mọi thứ không có ngoại lệ đều nằm trong quy luật đó.
Cuộc đời mỗi con người, biết rằng nó là nhất thời, phải sống cho có ý nghĩa. Bốn tướng sinh, lão, bệnh, tử tuy khác nhau nhưng đều tiến đồng thời. Nếu tính từ sinh đến tử là một khoảng thời gian hữu hạn, thì sinh là sinh và diệt. Quá trình sống mỗi ngày là chúng ta di chuyển xuyên thời gian đến sự hủy diệt. Cát và cỏ cũng vậy.