
“Ra suối ngắm bông súng hồng” (Nguyễn Nhật Ánh)
“Thế giới hồn nhiên, sinh động, vui vẻ của những con vật ngộ nghĩnh giúp tâm hồn tôi lấy lại thăng bằng, như liệu pháp tâm lý để tìm thấy bình yên” (Nguyễn Nhật Ánh)
Với tác phẩm này (NXB Trẻ sẽ xuất bản từ ngày 16-1), Nguyễn Nhật An mở ra một khu vườn đầy sắc màu, nơi làng quê xanh mướt có ruộng đồng, có suối và có hoa loa kèn hồng, loài hoa tượng trưng cho sự lãng mạn và tình yêu đôi lứa.
Ở đó, độc giả lần lượt được làm quen với những nhân vật đáng yêu trong một thế giới bình dị và thơ mộng. Nếu đọc kỹ sẽ thấy có tới 24 “nhân vật”. Đó là chú gà con tên Tròn Ách, lớn lên và mơ ước “trái tim vui tiếng hót như chim hót” mỗi khi ra ngoài ngắm bông súng hồng bên suối.
Xung quanh Mắt Tròn là chị Sợi Vàng, mẹ Ướt Mưa, em gà lông cam “đẹp nhất vùng” khiến Mắt Tròn mê mẩn, chú Chó Tai Dài, chú chó giữ nhà. Ngựa Đen Thông Thái, Cô Giáo Ngỗng Bạch Tuyết, Bồ Câu Tía, Vua Tiến Sĩ, Dế Mèn Biết Hát, Vịt Con Biết Tuốt. Công viên cũng có một con Cáo Tia Chớp và đàn con của nó có Mõm Nhọn…
Trong 8 phần của tác phẩm, các câu chuyện, tình tiết, đối thoại và hành động của các con vật đều thể hiện những điều tốt đẹp trong cuộc sống, tình yêu thương, sự trung thực, bao dung, dũng cảm… Vì vậy, khi đọc đến dòng cuối cùng ở trang 334 của cuốn sách, người đọc có thể cảm thấy: tâm trạng ấm áp và yên bình tự nhiên.
“Thời gian tôi viết ‘Ra suối ngắm hoa súng hồng’ là từ tháng 3 năm 2021 đến ngày 15 tháng 12”, nhà văn Nguyễn Nhật Ánh nhớ lại và thừa nhận lúc đó ông không thể giữ được thói quen thường ngày. bệnh dịch. , cuộc sống trở nên chán nản và khó khăn, mọi sinh hoạt bị gián đoạn…”. Nhưng rồi “Tôi biết mình không thể để nỗi buồn níu giữ mình mãi được. Thế là tôi lại ngồi vào bàn. Tôi nghĩ làm việc là cách tốt nhất để chữa lành vết thương trong tâm hồn”, anh bộc bạch.
Nguyễn Nhật Ánh cho rằng, mọi người nỗ lực vượt qua khó khăn, dịch bệnh vì “cuộc sống luôn tiến về phía trước”. Do đó, các trang mới của nó tràn đầy nhiệt huyết và lạc quan. Nhân vật chính Gà Mắt Tròn đã từng sung sướng thốt lên: “Cuộc sống như vậy là đẹp.”
Chú gà tình yêu này đã được một chú chim bồ câu “khuyên” rằng. “Tình yêu chắc chắn là một món quà từ Chúa. Sớm muộn gì mọi người cũng sẽ nhận được món quà này”. Bên cạnh chủ đề tình yêu “giúp ta khám phá chính mình”, nhà văn Nguyễn Nhật Ánh cũng không quên gửi gắm nhiều thông điệp khác trong tác phẩm mới của mình như khao khát được trở về tuổi thơ, tầm quan trọng của mục đích sống, sự trưởng thành và vượt qua thử thách. bản thân. – Giới hạn, như nhân vật Dark Horse thường nói. “Chiến thắng chính mình là chiến thắng vĩ đại.”
Ra bờ sông ngắm hoa loa kèn hồng là một mối tình trong sáng, chan chứa tình lạnh lùng, trải ra trước mắt người đọc khu vườn quê đầy màu sắc của một làng quê thanh bình, kèm theo những “anh hùng” đáng yêu, tạo nên “phong phú, rộng lớn và vô cùng hấp dẫn “. thế giới”, mà người lớn dường như đã bỏ quên ở đâu đó từ lâu.
Truyện gồm 8 phần với 64 chương trong tập sách tràn ngập tình yêu thương, sự lương thiện, tình bạn, lòng dũng cảm và lòng bao dung, chiến thắng cái ác và mọi thói hư tật xấu.
Khép trang sách lại, tôi chợt thấy lòng mình thanh thản, bình yên đến lạ…
Trích tác phẩm Ra suối ngắm hoa loa kèn hồng
“Đắm mình trong dòng chảy âm thanh, vẫn những giai điệu buồn quen thuộc, nhưng đêm nay Mắt Tròn cảm thấy tâm hồn mình bay bổng. Âm nhạc như một bàn tay vô hình nâng nó lên mãi, lên mãi. To hơn cả nỗi buồn, to hơn cả những nỗi buồn vẫn đeo bám anh những ngày đã qua.
Nỗi buồn, à, nó vẫn còn đó, trong trái tim Mắt Tròn, nhưng trái tim gà không còn đau nữa. Mắt Tròn ngỡ ngàng khi nhận ra nỗi buồn có thể tỏa sáng, trở nên đẹp đẽ dưới sự vuốt ve của âm nhạc.
Tiếng nhạc của nhạc sĩ digan đã sưởi ấm con gà và an ủi nó rất nhiều trong đêm đó.
Đôi mắt tròn xoe dán chặt vào cỏ, bất động, im lặng, đầy phấn khích. Nó nghe piano, nó cảm thấy thích nghe, nó có cảm xúc.
Có lẽ bạn cũng vậy, khi nhịp đập của trái tim bạn được hỗ trợ bởi âm nhạc, nó sẽ trỗi dậy. Thay vì tiêu hao bạn, nỗi buồn sẽ làm bạn giàu có hơn về mặt cảm xúc. Nó trở thành tài sản và bạn chợt nhận ra rằng nó là một phần tuổi trẻ của mình. Không có gì! Không có gì! Thời gian như nước chảy qua cầu. Bờ cỏ không còn dập dìu Vườn xưa vườn địa đàng táo sâu.
Có gì không? Không sao đâu tem chưa niêm đã mờ Đường không tới đành phải quay lại Đời chưa hết Mắt tròn nhìn quanh. Xa xa, trong nhà tù, một hàng hoa màu gạch treo lủng lẳng một chiếc lộc vừng đung đưa trong gió như một bức màn lá buông rủ. Trên bãi cỏ xanh phía dưới, thiên nhiên điểm xuyết những khóm hoa ích mẫu, hoa mắc cỡ đan xen với nhiều loài hoa sao sai tạo nên một thảm hoa văn óng ánh.
Cánh Cam nói đúng “trong vườn không có hoa”. Và Mắt Tròn nhận ra hoa nào trong vườn cũng đẹp.
Nhưng anh ấy đã nhìn thấy một thứ khác cũng đáng được công nhận. Chỉ có bông loa kèn hồng xa kia, bên dòng suối trong đồng, mới có thể đánh thức giấc mơ của anh, làm cho trái tim anh hát lên niềm vui như một con chim hót.