
Những góc nhìn của tinh thần nhân ái trong tác phẩm văn học
Đầu tiên. “Nói đến giá trị nhân đạo là nói đến thái độ của người nghệ sĩ đối với con người mà trục chính là lòng yêu thương con người”. (từ điển văn học)
2. “Nghệ thuật là đạt được, là lưu giữ mãi mãi. Cốt lõi của nghệ thuật là tính nhân văn”. (Nguyễn Ngọc)
3. “Tư tưởng nhân đạo xuyên suốt trong văn học từ xưa đến nay. Quan niệm về con người đã có từ trước, nói một cách thông thường đó là “tình thương, lòng nhân ái”. (Lê Trí Viễn)
4. “Nếu như cảm hứng nhân văn hướng tới sự đồng cảm với những khát vọng rất con người của con người, còn cảm hứng nhân văn thiên về ca ngợi vẻ đẹp của con người thì cảm hứng nhân văn là cảm hứng bao trùm tất cả”. (Hoài niệm)
5. “Nếu Truyện Kiều là một dòng sông thì thơ chữ Hán là một dòng suối nhỏ chảy vào một đại dương bao la – nhân thế của nhà thơ”. (Nguyễn Đăng Mẫn)
6. “Bản chất của con người là tình yêu. Bản chất của nó là chữ “lòng người”. (Hoài Chân)
7. “Nghệ sĩ chân chính phải có tấm lòng nhân đạo” (Anton Chekhov)
số 8. “Nói đến nghệ thuật là nói đến sự cao cả của tâm hồn. Vẻ đẹp có nghĩa là một cái gì đó cao siêu. Nói đẹp là nói cao siêu. Đôi khi nhà văn mô tả một cảnh tượng, một tội ác, một kẻ giết người rất tồi tệ, nhưng nhìn và mô tả nên là tuyệt vời. (Nguyễn Đình Thi)
9. “Tác phẩm nghệ thuật là kết quả của tình yêu. Tình yêu thương con người, ước mơ tươi sáng về một xã hội công bằng, bình đẳng và nhân ái luôn thôi thúc các nhà văn sống và viết, dốc hết tâm tư và cống hiến giọt máu nóng của mình cho nhân loại. (Leo Tolstoi)
11. “Con người đến với cuộc đời bằng nhiều cách, trên nhiều mức độ phong phú, nhưng mục đích của con người vẫn là con người”. (Đặng Tài Mai)
thứ mười hai. “Nghe sầu cành khô, chim què, tinh lạnh. Nhưng trước tiên, hãy lắng nghe mối quan tâm của mọi người.” (Nađim)
13. “Chiến tranh đã qua, các trang lịch sử của mỗi quốc gia đã được lật sang, các chiến tuyến có thể được nâng lên hoặc san bằng. Nhưng những tác phẩm vượt qua mọi thời đại, mọi nền văn hóa hay ngôn ngữ suy cho cùng đều nằm ở tính nhân bản của chúng. Có thể màu cờ sắc áo, ngôn ngữ hay màu da của chúng ta khác nhau. Nhưng máu của chúng ta có màu đỏ, nhịp tim của chúng ta cũng vậy. Văn học suy cho cùng là viết về trái tim con người.” (Maxine Malien)
14. “Cuộc sống trong thực tế và trên trang giấy mới tuyệt làm sao. Nhưng cuộc đời cũng lắm bi kịch. Vẻ đẹp xen lẫn nỗi buồn. Thơ ở đời còn lấp lánh nước mắt” (Nguyễn văn Thiệt)
15. “Một tác phẩm nghệ thuật là chết nếu nó mô tả cuộc sống chỉ để mô tả nó, nếu nó không phải là tiếng kêu đau đớn hay niềm vui sướng, nếu nó không đặt ra hoặc trả lời những câu hỏi đó.” (Visaion Belinsky)
16. “Văn chương vừa đáng yêu vừa vô ơn. Loại không đáng thờ là loại chuyên về văn chương. Loại đáng được tôn thờ là loại tập trung vào con người.” (Nguyễn Văn Siu)
17. “Văn học là nhân học”; “Văn học giúp con người hiểu mình, nâng cao lòng tự tin và khơi dậy ở con người khát vọng chân lý”; “Suy cho cùng, ý nghĩa đích thực của văn học là sự nhân đạo hóa con người”. “Nhà văn nên. Tất cả trong một người! Tất cả vì người dân! Người đàn ông! Âm thanh đó thật tuyệt vời. Tiếng nói ấy kiêu hãnh và mạnh mẽ biết bao! (Maxim Gorki)
18. “Thỏi nam châm thu hút mọi thế hệ vẫn là cái cao đẹp, cái đẹp và lòng nhân đạo của con người”; “Tôi muốn những tác phẩm của mình giúp con người hướng thiện, có tâm hồn trong sáng, tôi muốn chúng góp phần khơi dậy tình yêu thương con người, yêu xóm giềng và khát vọng đấu tranh mãnh liệt vì lý tưởng nhân văn, tiến bộ của con người”. (Mikhail Sholokhov)
19. “Nhà văn phải biết khơi dậy trong con người lòng nhân ái, ý thức phản kháng cái ác. mong muốn khôi phục và bảo vệ những điều tốt đẹp” (Cengiz Aitmatov)
20. “Với tôi, văn chương không phải là lối thoát hay lãng quên người đọc. Ngược lại, văn học là thứ vũ khí cao cả và mạnh mẽ mà chúng ta có để vừa lên án, vừa thay đổi thế giới giả dối, tàn ác, đồng thời làm cho tâm hồn người đọc trong sáng, phong phú hơn. “Tiếng gọi của nhà văn, cũng như những cương vị cao quý khác, là bảo vệ cái thiện, để cuộc sống có nhiều công bằng và tình thương”; “Nhà văn thiên tài là người muốn cảm nhận hết vẻ đẹp của vũ trụ”; “Công việc của nhà văn là khám phá cái đẹp ở những nơi không ai ngờ đến, tìm ra vẻ đẹp tiềm ẩn và tiềm ẩn của sự vật, dạy cho người đọc một bài học để nhìn nhận và thưởng thức. (không đồng nhất)
21. “Nhà văn phải là người đi tìm và cố gắng tìm ra những viên ngọc ẩn giấu trong sâu thẳm tâm hồn con người”; “Các nhà văn tồn tại chủ yếu trên thế giới để thực hiện công việc của họ như những kẻ ngủ quên bị dồn vào chân tường bởi một số phận xấu xa hoặc bất hạnh. Con người cả vật chất lẫn tinh thần đều bị hắt hủi, đọa đày đến tủi nhục, hoàn toàn mất hết niềm tin vào con người và cuộc sống. Có những nhà văn trên thế giới để bảo vệ những người không có ai để bảo vệ.” (Nguyễn Minh Châu)
22. “Niềm vui của một nhà văn chân chính là niềm vui của một người dẫn đường đến xứ sở của cái đẹp” (Pautopxki)
23. “Sống rồi mới viết, hãy hòa mình vào cuộc sống vĩ đại của nhân dân”; “Nghệ thuật không nên là ánh trăng lừa dối Nghệ thuật không nên là ánh trăng lừa dối. Nghệ thuật chỉ có thể là tiếng nói đau khổ thoát ra từ một kiếp người khốn khổ”; “Tác phẩm thực sự có giá trị phải vượt qua mọi ranh giới và giới hạn, phải là tác phẩm chung của toàn nhân loại. Nó phải chứa đựng một điều gì đó vĩ đại, mạnh mẽ, đau đớn và phấn khởi, nó tôn vinh lòng thương xót, lòng bác ái, công lý… Nó mang con người lại gần con người hơn.” (Nam Kao)
24. “Văn học làm giàu cho con người, giúp con người trưởng thành và hiểu con người hơn”. (MLKaline)
25. “Tác phẩm thực sự không kết thúc ở trang cuối cùng, không bao giờ hết sức kể chuyện khi câu chuyện của các nhân vật kết thúc. Tác phẩm đi vào tâm hồn và tâm thức người đọc, tiếp tục sống và hoạt động như một sức sống bên trong, như sự day dứt và ánh sáng của lương tâm, không bao giờ phai nhạt, như thơ ca của sự thật. (Chingez Aitmatov).