La Hai đôi mắt thắm màu khói mơ!

la-hai-dong-xuan-phu-yen

La Haye với đôi mắt khói mơ màng.

Nhà thơ Tản Đà từng viết:

Đến Tuy Hòa nhớ gì?
– Tôi đang yêu, đôi mắt Phù Yên
Ở nơi đó, biển và trời giao thoa
Anh thật tuyệt khi muốn ở lại lâu hơn.”

Quả thật, Tản Đà có đôi mắt tinh tường, đã nhìn thấy vẻ đẹp trong đôi mắt của bầu trời xanh ngàn. Đi khắp nam bắc, đi khắp ngược xuôi, muốn chút gì để nhớ qua Tui Hoa, chợt lặng nhìn vào mắt Phù Yên. Đường Dạ đã tinh tế miêu tả đôi mắt tinh anh ấy, nhưng sao lại mơ hồ như vậy? “ở nơi đó” Ở đâu? Trong mắt cô gái, thế giới sâu thẳm hay nơi xứ sở đồng xanh, biển rộng, trời thăm thẳm… Thật bao la. Nó quá rộng rãi. Tân Dân đã thấy gì? Phải chăng khi đến đây, bạn nhìn thấy sự rực rỡ của biển trời và mặt nước và nghĩ đến đôi mắt của mình? Hoặc cũng có thể nhà thơ đã nhìn thấy một ánh mắt dịu êm như sương đêm, biết bao tiếng sóng đập trong mắt và nghĩ về vũ trụ đang tồn tại.

Chợt tôi nhớ đến đôi mắt của người Sơn Tài trong đoạn Quang Dũng.

Trán tôi hướng tới bầu trời quê hương
Mắt em như nước giếng làng
Tôi nhớ xứ sở mây trắng
Anh nhớ em bao nhiêu ngày rồi…”

Đôi mắt ấy thật lấp lánh như “nước giếng làng”. Sự so sánh gần gũi giúp người đọc hiểu được sự long lanh, sâu thẳm trong đôi mắt của cô gái nhỏ.

Tham Khảo Thêm:  Đường Xanh Viễn Xứ (tô Giang)

Đâu đó trên đất nước này tôi cũng bỏ quên một cô bé. Một chiều về La Haye, đứng bên dòng sông xanh, không ngừng hồi tưởng. Tôi đang ở đâu đó trong sự vô tận của đất trời. Cố gọi tên em trong một chiều sương mù, chỉ nghe âm vang của dòng sông vắng lặng. Anh nhớ nụ cười tỏa nắng, rạng rỡ trên môi em. Tôi nhớ một đôi mắt sáng, một chiều bạn đến đây.

La Haye mơ màng như một thiếu nữ ngủ say trên gác xép. Người ta luôn thấy La Haie rất hiền lành, cho dù cuộc sống bên ngoài đang trong vòng xoáy đi xuống. Đồng xanh trải rộng, sông dài chảy dài, núi che gió trăm miền. La Haie tinh khôi như một giấc mơ mà mỗi lần đi ta lại thấy nhớ. Cho đến đoạn đó, Hà Bạng vẫn ngoái đầu chờ đợi.

Ngược lên Phước Lộc, Thanh Đức, Xuân Phước, Kỳ Lộ…, những buổi chiều vàng trên đồi mây và chim én vẽ nên một khung cảnh yên bình, như chốn bồng lai tiên cảnh, đâu đó trong câu chuyện cổ tích xa xưa. Hai bên sông, lũy tre hàng trăm năm tuổi tỏa bóng mát, những cánh đồng xanh bát ngát màu ngô khoai. Nhìn Phủ Mỡ ngược xuôi, núi nối núi, mây nối mây, khói lam quyện bóng núi, túp lều tranh dốc chênh vênh, nai ngơ ngác khóc từ Trãi. O khiến lòng ta thêm nồng nàn.

Tham Khảo Thêm:  Trạng nguyên Trịnh Tuệ - Theki.vn

Related Posts

Bài thơ: CẬU BÉ LOẮT CHOẮT (“The little boy”) của Helen Buckley

CẬU BÉ YÊU(Cậu bé)– Helen Buckley – Em bé đã đi họcVào buổi sángCô giáo nói:“Hôm nay chúng ta sẽ vẽ một bức tranh.”“Tuyệt vời!” Cậu bé…

Giới thiệu sách: Chuyện con mèo dạy hải âu bay của Luis Sepulveda

Bạn đã từng thất hứa trong đời chưa? Chắc chắn có một lần chúng ta bịa ra hàng ngàn lý do để biện minh cho hành động…

Giới thiệu tiểu thuyết Giết con chim nhại (To Kill a Mockingbird) của Harper Lee

Giết con chim nhại ((để giết một chú hề). Thế giới động vật trên không rất thú vị. Chim bồ câu trắng tượng trưng cho ước vọng…

Tình cảm vừα đủ ấm áp, hành động cóchừng mực mới có thể gắn kết lâu dài.

Tình cảm đủ ấm áp, hành động vừa phải có thể tồn tại lâu dài. Làm người không quá khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, đều có…

Bài thơ Người đẹp của Lò ngân Sủn

Sắc đẹp – Bếp bạc – Vẻ đẹp ở dạng tuyết cảm thấy ấm áp khi chạm vào Vẻ đẹp trông giống như ngọn lửa mát mẻ…

Truyền thuyết nàng công chúa có trái tim hóa đá

Truyền thuyết về nàng công chúa có trái tim hóa đá Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ có một nàng công chúa rất xinh…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *