
Hoa dã quỳ – vũ điệu cuồng nhiệt giữa cao nguyên.
Nếu bạn đến Tây Nguyên vào tháng 10-11 dương lịch, lạc vào rừng hoa dã quỳ thì còn niềm vui nào tuyệt vời hơn thế. Tây Nguyên tháng 10 se lạnh và lặng gió. Cái se lạnh mơn man làn da cộng với khung cảnh đẹp mê hồn trải dài trong một màu vàng mơ màng, mượt mà như nhung càng khiến ta thêm phấn khích lên đường.
Tương truyền, khi trời đất còn hoang sơ, các nàng tiên thường xuống trần thưởng trăng, ngâm mình dưới dòng suối trong xanh, ngày đêm ca hát. Chúng chọn những nơi có rừng rậm và sương mù mờ ảo để ẩn náu vui chơi. Theo thời gian, các nàng tiên nhận thấy rằng nơi này chỉ được che bóng bởi cây xanh và các loài hoa khác. Họ cầu trời cho hạt giống hoa về trồng nơi này để cảnh sắc thêm rực rỡ. Thượng đế đã ban cho họ hai loại hạt quý, một là nụ hoa lan và một là mầm hoa hướng dương dại. Các nàng tiên vui mừng khôn xiết. Họ lập tức gieo hạt khắp nơi. Đầu tiên, họ trồng lan trên ngọn mỗi cây. Gieo đến đâu thì mọc đến đó. Họ nhanh chóng trồng xong lan, cẩn thận thả xuống từng gốc. Khi đến lứa hướng dương dại, vì cần quá nhiều hạt nên đến chiều tối mới hái xong, trong khi sương mù càng ngày càng buông xuống. Cuối cùng họ nghĩ ra cách để bay lên cao và thả hạt giống xuống đất để kịp lên trời. Hạt hướng dương hoang dã bay khắp nơi. Hạt giống gieo đến đâu lập tức nảy mầm đến đó, chỉ một đêm sau chúng vươn lên và nở hoa rực rỡ.
Sáng hôm sau các nàng tiên lại xuống mái nhà, họ vô cùng thích thú vì mặt đất ngập tràn sắc vàng và những bông lan cũng thả những chùm hoa rực rỡ trên thân cây cổ thụ. Khung cảnh giống như một khu vườn địa đàng dưới lòng đất. Là những bông hoa lan được các cô trồng cẩn thận, từng lớp hoa đua nhau nở rất đẹp. Và hoa hướng dương hoang dã, vì chúng mọc rải rác, mọc ở những nơi chúng chạm vào. Ngày nay, đến Tây Nguyên, ta vẫn thấy từng chùm hoa được tỉ mỉ mọc lên, chen lấn nhau vươn mình vàng rực những bông hoa trên khắp các nẻo đường.
Trải dài từ Nam Tây Nguyên đến Gia Lai, Kon Thim, dọc theo quốc lộ 14, đâu đâu cũng thấy sắc vàng bất tận. Vàng hai bên đường, vàng cả sườn núi. Đến nơi đây, ta ngỡ như đất trời đang mở một bữa tiệc đầy màu sắc với những thảm vàng trải dài bất tận.
Thú vị nhất là ngắm hoa dã quỳ vào sáng sớm, cạnh quán cà phê bên đường. Sáng sớm, khi sương mù vừa tan, chúng tôi đã thấy những bông dã quỳ vươn cành hết sức mình. Cả rừng hoa như đang cố vươn mình xem bông hoa nào đón nắng trước. Đâu đó, những bông hoa nép mình bên bờ sợ hãi ánh mắt du khách vẫn tỏa sáng. Nắng trải vàng khắp nơi, nhìn đâu cũng thấy một màu vàng non mượt mà, lúc này không còn biết nắng đang chiếu hoa vàng hay hoa tô vàng cho nắng.
Buổi chiều nhìn hoa dã quỳ lại lộ ra một vẻ đẹp khác. Nghiêng ánh sáng soi đường dốc. Ba bốn cô gái Jara rủ nhau đi thu nắng. Thành thật mà nói, tôi không hiểu phải đi đâu để gặt hái mặt trời. Bối rối, tôi hỏi người bán nước. Người ta nói hái nắng là đến đồi hoa.
Bóng chiều vàng làm sắc hoa thêm rực rỡ. Nó không còn là màu vàng óng ả như sáng nay mà chuyển sang màu vàng đậm, giống như ai đó vừa tô thêm màu cho bức tranh tuyệt vời này. Tôi ngỡ ngàng bắt gặp những bóng thiếu nữ thấp thoáng trong rừng hoa, cười tươi như tiên nữ, đưa tay vuốt ve từng cánh hoa đang lững lờ trong bóng chiều buông. Trên ngọn đồi xa kia tiếng hát vẫn cứ văng vẳng, lúc to như tiếng gió, lúc trầm như tiếng thủ thỉ, vang vọng cuối buổi hoàng hôn.
Dù có tiên hay không thì hàng đêm vẫn vọng từ trong rừng sâu tiếng suối, tiếng suối chảy, nghe như tiếng cười của các nàng tiên vẫn rong chơi chưa muốn về trời.
– Dương Lễ –