
Đừng lo lắng về việc làm “chuyện lớn” nhưng quên nó đi “chuyện nhỏ” quanh tôi
Tôi lấy lại lá thư của anh, một mảnh giấy được gấp gọn gàng. Tôi mở nó ra để xem và bị bối rối bởi những từ sau:
“Thấy em rủ bạn bè qua nhà nhậu nhẹt, làm vài lon Ken, hai đứa nói chuyện đời sống, công việc, nhà sếp, quan trường các thứ, nhậu nhẹt nói hoài.
Tôi thấy mẹ tôi lúi húi dọn đồ thừa, khom lưng nhặt từng chiếc lon xếp lại, sáng mai ra chợ buôn chục trái chanh pha nước cho con tỉnh cơn say.
Tôi thấy bạn sau một ngày làm việc mệt mỏi, bạn trở về nhà, bật điều hòa, bật quạt, ngả lưng và nằm duỗi thẳng chân mà không cần lo lắng.
Tôi đã từng thấy mẹ nằm dài dưới hiên nhà vào những ngày nắng nóng, rồi lẩm bẩm không biết tháng này điện nhiều không.
Tôi thấy bạn nghiện chơi game trên PC, bạn có nghĩ đến việc nâng cấp CPU lên 2 hoặc 3 Gb không?
Tôi thấy mẹ tôi rất mê xem cải lương, mẹ cứ khóc, cười thoải mái khi xem chiếc tivi tuyệt đẹp, chiếc tivi mẹ mua hồi còn tắm mưa.
Em thấy anh là chuyên gia tin học, viết phần mềm quản lý công ty, xem công nợ, lãi lỗ hàng chục tỷ đồng, bấm 1 nút là ra ngay. Tuy nhiên, không thể nào tính được tình yêu thực sự của một người mẹ.
Tôi thấy mẹ tôi không biết dùng máy vi tính, vẫn lặng lẽ lập trình con cá, cơm, rau, mới biết áo của Hay chưa là ủi ngay, còn đôi giày của em tôi đã một tuần nay chưa đánh.
Tôi thấy bạn chuyên lo việc lớn mà quên đi những việc nhỏ xung quanh. Con thấy mẹ dành cả cuộc đời cho những điều nhỏ bé và dạy cho con những bài học lớn…”
(Lá thư lạ – nguồn internet)