“Bài học của cha tôi”
“Sự tôn trọng không chỉ là học và đọc hay nghĩ rằng chúng ta có thể có được nó. Sự tôn trọng chỉ có trong trái tim của những người yêu thương. Một câu chuyện mà tôi đã đọc và bây giờ tôi muốn kể cho bạn nghe. Tôi chắc rằng bạn cũng như tôi, sẽ học được một bài học sâu sắc.”
Câu chuyện này đã dạy tôi giá trị của tình yêu giữa thầy, cô và trò. Câu chuyện còn nhắc nhở em phải biết kính trọng thầy cô dù lâu ngày không gặp và dạy dỗ chúng em.
Có câu: “Một chữ làm thầy, nửa chữ làm thầy”. Câu nói giản dị ấy khiến tôi suy nghĩ và hiểu rằng chúng ta phải luôn ghi nhớ công ơn của thầy cô đã tận tình dạy dỗ chúng ta nên người.
Đức tính mà tôi muốn nói đến ở đây tất nhiên là sự tôn trọng. Tất cả chúng ta đều biết rằng chúng ta đã được dạy về sự tôn trọng ở trường. Nhưng tôi sẽ nói về nó một lần nữa. Kính trọng thầy cô là một trong những tình cảm cao quý của cuộc đời mà chúng ta nên luôn có, luôn giữ gìn.
Sự tôn trọng không chỉ là học và đọc hay nghĩ rằng chúng ta có thể có được nó. Sự tôn trọng chỉ có trong trái tim của những người yêu thương. Một câu chuyện mà tôi đã đọc và bây giờ tôi muốn kể cho bạn nghe. Tôi chắc rằng bạn cũng như tôi, sẽ học được một bài học sâu sắc.
Đối với những việc như thế này, Phụng là học sinh giỏi nhất lớp. Tính tình vô tư, cởi mở với bạn bè. Đôi khi nó cũng rất táo bạo. Phụng đã phạm một sai lầm lớn trong ngày hôm đó. Cho đến ngày nay, nó vẫn làm phiền anh ta.
Chuyện kể rằng hôm đó đang học lịch sử, khi giáo viên đến, Fung hét lên: “Bà X đến rồi, nhanh về nhà thôi.“. Không may, cô giáo nghe được và bảo Phụng mời phụ huynh đến gặp. Ba Phương cũng là một giáo viên. Cô rối rít xin lỗi cô giáo vì hành vi thô lỗ của con gái và hứa sẽ dạy con khác đi. Trở về nhà, anh rất bình tĩnh. Mặc dù giữ vẻ mặt nghiêm túc, anh ta không nói một lời nào với Phụng.
Để dạy cho con gái mình một bài học làm người, một bài học về sự tôn trọng, bà đã đưa Fung đi cùng đến buổi họp lớp của các học sinh cũ của bà ở Kan To. Đến Cần Thơ, Phụng không khỏi ngạc nhiên trước sự vui vẻ của anh chị em nơi đây. Tuy họ đều chỉ kém cha Phùng vài tuổi nhưng đều xưng là thầy. Buổi họp lớp thật vui vẻ.
Trên đường về, bố Phùng kể về một học sinh trong lớp đó còn hơn tuổi ông. Học trò kính cẩn gọi ông là thầy. Anh lấy đó làm bài học để khuyên con gái. Phụng hiểu ra nhiều điều từ câu chuyện đó. Ngay ngày hôm sau, Phụng đã đứng dậy xin lỗi cô trước cả lớp khiến cả lớp vô cùng ngạc nhiên.
Đó là câu chuyện mà tôi muốn kể cho các bạn. Ngày nay, việc tôn trọng giáo viên không còn như trước nữa. Gọi thầy cô là “ông này, bà nọ” đã quá phổ biến. Hay thậm chí có học sinh chọc tức, đe dọa giáo viên chỉ vì điểm số. Nhưng bạn có biết rằng những người mà bạn khiêu khích, đe dọa hay nói xấu sau lưng họ đang cố gắng mang lại kiến thức cho bạn, họ đang cố gắng làm việc tốt không phải vì thế hệ tương lai của chúng ta. quốc gia?