Bất cẩn luôn là nguyên nhân của thất bại
Ngày xửa ngày xưa, có một ngôi làng nọ bị hạn hán mấy năm liền, chẳng những ruộng đồng không có nước mà ngay cả người và súc vật cũng không có nước dùng. Trong làng có một chàng thanh niên tên là Kim Phụng, tính tình hiền lành, tốt bụng. Thương dân làng bị thiên tai, người anh men theo sông lớn đi rất xa, phát hiện ra một nơi kỳ lạ, hai bên núi cao đối xứng nhau, lòng sông khá hẹp, có lợi cho việc đóng sông. Anh vui vẻ trở về làng và bày tỏ ý kiến của mình với dân làng.
Dân làng và Kim Phụng cùng đến một chỗ, phá núi dời đá chặn sông. Nhưng nước chảy xiết, đá ném xuống sông bao giờ cũng bị nước sông cuốn trôi. Họ đã làm việc trong một thời gian dài, nhưng không có kết quả. Dòng người không còn tin tưởng nhau nên lần lượt kéo nhau đi, chỉ còn lại Kim Phụng đứng lặng lẽ bên dòng sông chảy xiết. Khi ấy, có một ông lão đi ngang qua, kể cho ông nghe, trong hang núi xa xa có một vị thần núi, vị thần núi này có hai món bảo vật, đó là lệnh rời núi và cây roi chuyển núi. . Chỉ cần lấy được hai bảo vật này là có thể chuyển đá xuống núi như dê. Nhưng nó phải được lấy lại trong bóng tối và trả lại vào buổi sáng.
Kim Phụng nói muốn thử sức, ông già cho chàng một con ngựa trắng. Sau nhiều ngày vượt đèo lội suối, cuối cùng anh cũng đến được hang núi ấy. Anh ta được lệnh rời núi và mang theo ngọn núi ở đó bằng roi, rồi nhanh chóng quay trở lại. Nhưng anh ta rất mệt mỏi, không đi được bao xa, anh ta ngã xuống đất và ngủ thiếp đi.
Khi anh ấy thức dậy. Thấy đã nửa đêm, chàng vội lên ngựa lao đến chỗ nước sông tràn để lấy hai báu vật thì tảng đá lớn trên núi lập tức ập xuống. Trời đã gần sáng, chàng hồi hộp lắm, định vung roi. Tiếng đá rơi làm một cụ già trong làng tỉnh giấc, tưởng là động đất nên vội gọi cả nhà cùng súc vật đuổi ra khỏi nhà. Gà trống thấy động liền cất tiếng gáy ầm ĩ, gà trống cả làng gáy cùng một lúc.
Những hòn đá nghe tiếng gà gáy đều ngừng lăn. Kim Phụng thấy của báu đã mất linh, ước nguyện không thành nên trong lòng vô cùng hổ thẹn, bỏ đi nơi bãi biển.
Sau bình minh, người dân thấy xung quanh ngôi làng là những tảng đá với nhiều hình dạng khác nhau và cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Sau đó người ta gọi nơi đây là Thạch Lâm (tức là rừng đá).
Bài học:
Càng gần thành công càng cần cẩn thận, không được bất cẩn. Kim Phụng nổi hứng giúp đỡ mọi người, vượt qua khó khăn và nhận hai lần hối lộ nhưng do ngủ quá nhiều nên mất nhiều thời gian. Cuối cùng, do vội vàng và lo lắng, điều này đã đánh động dân làng, khiến gà gáy và kho báu không còn sống. Kết quả chưa đạt được, công sức của anh tan thành mây khói, thật vô cùng đáng tiếc.