Bài thơ: Thói đời bạc trắng đôi tay!

doi-bac-trang-doi-tay

Thói quen tay trắng bạc.

Cuộc đời ai mà chưa từng “đi qua”. Ra đi là để tìm một mục đích, một bầu trời, một tương lai rộng mở. Hành trình nào cũng gian nan, tang tóc thêm sầu khổ;

“Xin mượn đất cho đêm bọ
Xin mượn một thế giới tang tóc
Mượn người cho kiếp lang bạt
Sông sâu biển rộng.

Đêm ấy là một đêm trăng bán nguyệt, trời mơ màng như thuở ban đầu, núi rừng ngồi im lìm, lặng người, ngẫm nghĩ về những ngày xa cách, những nỗi buồn vô tận. Buồn vì bạn cũ giờ đã không còn, tình nguội lạnh, tình một đêm. Nghe tiếng hạc trong đêm sương mà nghĩ đến sáu ngàn ngày của ba vạn quân quần tụ trong gió núi mây trời;

“Cạn rượu thì buồn
Nỗi buồn là khi tai họa ập đến
Nghe tiếng sếu gọi sương mà mát
Như thể vó ngựa phục hồi mười phương.”.

Đi một lần ngậm ngùi kẻ ở lại. Đường đời còn chông gai hiểm nguy ai biết trước? Thương mẹ già từng chiều héo úa bên khung cửa ngóng người phương xa, lạc trong bóng chiều hiu hiu.

“Nếu bạn rời đi, bạn sẽ trở lại!”
Thật không may, đó là thất bại và cái chết
Mẹ già ngồi trước cửa đông
Tôi đợi người xa quê chiều về”.

Bài thơ chưa xong, bóng chiều đã gãy. Chút bận rộn thêm đắng cay trong lòng. Dường như thế giới là mê muội, cạm bẫy, con đường này chúng ta phải vượt qua.

Tham Khảo Thêm:  Đời người có vay có trả, đừng vì hình thức bề ngoài mà vong ân bội nghĩa

“Đạo nhân gian, yêu cạm bẫy
Ai trông cậy vào những lúc khó khăn?
Thói quen tay trắng bạc.
Con mắt điên đảo, đắng ngàn dặm.”

Biết rằng chúng ta phải gồng mình trước cuộc sống đầy cám dỗ nhưng mấy ai có thể vượt qua được những chông gai của đường đời khắc nghiệt. Bỡ ngỡ, bàng hoàng lương tâm, mới hay đã không còn trong sạch. Cuộc đời quay cuồng trong vòng thiện ác, kéo ta vào cơn bão của những tham vọng điên cuồng. Quá tỉnh để thành ngu, quá khôn để thành ngu.

“Bây giờ tôi biết rằng quay trở lại là không thể
Vinh hoa uốn cong thân tâm
Tiền sinh ra sự phản bội
Tiếng thiêng quyến rũ, lời kinh day dứt.

Bây giờ tôi cảm thấy như một người điên
Tâm hồn hân hoan, tình yêu trỗi dậy
Cuộc sống vẫn tiếp diễn
Thế đấy, người ta cứ mặc người ta…”

Một đêm dài hơn thế kỷ, thức giấc trong một giấc mơ. Chỉ xin trả lại trời đất nghiệt ngã để hồi sinh tinh thần;

“Mang lại những từ khủng khiếp!
Xin trả lại đời hư vô
Cho người một nắm xương khô
Con xin cúi đầu trước bốn đỉnh xanh.’

Than ôi, sự tồn tại khốn khổ! Cứ lặng lẽ đi và trở về lặng lẽ như bóng câu qua cửa, như bầu trời bao la;

“Sống là tinh hoa của kiếp trước.
Cuộc sống là những khoảng lặng, em có biết hay không?
Wow, tôi đang tạo ra một vòng quay!
Cuộc sống giống như cỏ lăn.”

Nghĩ ra một ý thơ đã khó, làm thành một bài thơ còn khó hơn. Viết theo cách có hồn mà người đọc muốn đọc và cảm nhận.

Tham Khảo Thêm:  Cần diễn tập như thế nào trước khi chính thức thuyết trình trước đám đông?

Trước đây, Hàn Mặc Tử đã nói: Chế Lan Viên nói: “Làm thơ là phải điên”. “Làm thơ là phi thường.” Họ đã sống một cuộc đời đầy chất thơ rực rỡ bởi vì họ đã điên cuồng đến cùng trên con đường đi tìm sự phi thường đó. Hàn Mặc Tử đã trải qua biết bao đau thương để ở lại cuộc đời, Chế Lan Viên cũng đã đi qua bao cánh đồng mộng để ra ngoài trời rộng lớn. Nghĩa là làm nghệ thuật phải đi. Nếu bạn không thể đi bộ trong cuộc sống thực, bạn phải phiêu lưu trong tưởng tượng. Mỗi tác phẩm nghệ thuật thực sự được xây dựng trên các vật liệu thực. Nhưng người nghệ sĩ không chỉ ghi lại những gì đã có mà còn nói lên những điều mới mẻ. Họ gửi những tác phẩm đầy màu sắc, hình ảnh, âm thanh và muốn mang một phần của mình đến với cuộc sống xung quanh.

Nghệ thuật không là gì ngoài cuộc sống. Sự sống ấy tỏa ra muôn màu, muôn vẻ của tâm hồn. Và khi được thể hiện bằng lời, nó thể hiện linh hồn đó một cách mạnh mẽ. Nghệ thuật nói với chúng ta bằng một ngôn ngữ kỳ diệu mà chỉ những tâm hồn nhạy cảm, giàu cảm xúc mới có thể hiểu hết. Sự kỳ diệu của nghệ thuật nằm ở chỗ, người nghệ sĩ đã dẫn đầu một đội quân ngôn ngữ tấn công để khám phá những vùng bình yên trong tâm hồn người đọc và phủ xanh nó, làm cho những vùng bí mật bí ẩn trở nên sống động.

Tham Khảo Thêm:  Thay đổi suy nghĩ mới có thể giúp bạn thay đổi thói quen (Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi)

Đôi khi chúng ta ngồi suy nghĩ hàng giờ về một đoạn văn, và khi khám phá ra một điều gì đó mới mẻ, chúng ta vô cùng sung sướng. Nhưng ngày nay ít người thích ngâm thơ. Người ta thích những thứ dễ nghe, dễ đọc nên văn học khó làm tốt nhiệm vụ truyền cảm hứng, động lực cho người đọc. Nguyễn Đình Thi nói: “Nghệ thuật trí tuệ hóa”. Nhưng ngày nay, có lẽ nghệ thuật không thể không suy nghĩ để tồn tại. Vì cuộc sống công nghệ hiện đại buộc chúng ta phải thay đổi cách suy nghĩ và cảm nhận. Cũng là nghệ thuật và nó rung động, nhưng rung động của người đọc lại khác, buộc người nghệ sĩ phải cảm nhận và tìm ra cách thể hiện phù hợp, hiệu quả hơn.

Related Posts

Bài thơ: CẬU BÉ LOẮT CHOẮT (“The little boy”) của Helen Buckley

CẬU BÉ YÊU(Cậu bé)– Helen Buckley – Em bé đã đi họcVào buổi sángCô giáo nói:“Hôm nay chúng ta sẽ vẽ một bức tranh.”“Tuyệt vời!” Cậu bé…

Giới thiệu sách: Chuyện con mèo dạy hải âu bay của Luis Sepulveda

Bạn đã từng thất hứa trong đời chưa? Chắc chắn có một lần chúng ta bịa ra hàng ngàn lý do để biện minh cho hành động…

Giới thiệu tiểu thuyết Giết con chim nhại (To Kill a Mockingbird) của Harper Lee

Giết con chim nhại ((để giết một chú hề). Thế giới động vật trên không rất thú vị. Chim bồ câu trắng tượng trưng cho ước vọng…

Tình cảm vừα đủ ấm áp, hành động cóchừng mực mới có thể gắn kết lâu dài.

Tình cảm đủ ấm áp, hành động vừa phải có thể tồn tại lâu dài. Làm người không quá khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, đều có…

Bài thơ Người đẹp của Lò ngân Sủn

Sắc đẹp – Bếp bạc – Vẻ đẹp ở dạng tuyết cảm thấy ấm áp khi chạm vào Vẻ đẹp trông giống như ngọn lửa mát mẻ…

Truyền thuyết nàng công chúa có trái tim hóa đá

Truyền thuyết về nàng công chúa có trái tim hóa đá Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ có một nàng công chúa rất xinh…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *