MỘT CON GÁI TRẺ
Em thắp hương tỏa khói hoa
Thổi hơi lạnh vào đêm ma
Lặng đưa nhành hoa tím trong gió
Những lần đếm thời gian, đã xa.
Gió thu như ngọn roi tàn nhẫn
Thắt chặt khoảng cách bốn chiều
Trăng soi dòng sông lạnh hoang mang
Dòng thác kêu lên, ôi, hãi hùng làm sao!
Anh có tội gì hả anh?
Nhưng bầu trời cao làm cho tôi dài
Phải mang thân đầy đau đớn
Anh ta phải chết, mặc dù anh ta vẫn còn trẻ.
Xương ngàn năm và lòng đất sâu
Đời ngọt ngào chưa chạm môi
Hồn yêu chẳng bẻ cành mơ
Ôm nỗi buồn và chôn vùi cho đến cuối đời.
Anh có lỗi với em, anh rất xin lỗi
Này Cô Gái Tuổi Yêu Thương!
Em là mùa xuân, em xinh đẹp, em ngốc nghếch
Vội vàng phá bùa, phá bóng trưa.
Đâu rồi tiếng reo mừng của cuộc đời?
Xin hãy trở về, trở về với anh tôi
Hãy hôn vùng đất của ngôi mộ nhỏ
Xua tan bóng của mặt trời lặn bao phủ rìa bầu trời.
– Dương Lễ –