
Đêm đại dương
Ôi, bao nhiêu thuyền viên, thuyền trưởng!
Khởi hành, hạnh phúc đường dài
Cuối chân trời mây đã thành bóng ma
Đã ra đi, số phận buồn
Đêm không trăng giữa biển khơi mênh mông
Vùi thân dưới muôn trùng
Có bao nhiêu người đã chết, đuổi bạn đi?
Giông bão cuốn đi những trang đời
Ném từng mảnh trên mặt nước
Ai khác biết làm thế nào để lặn?
Từng con sóng lao tới cắn câu
Một mảnh thuyền, một thân xác lênh đênh
Còn ai tốt, người xấu?
Thân đi về đâu giữa cõi vô cùng?
Trán anh đập vào tảng đá, đầu anh lòi ra ngoài
Ôi biết bao cha mẹ hi vọng!
Ngày qua ngày ở bãi biển ngoại ô
Đợi một người không trở lại
Đêm trên đống neo gỉ
Một ngôi nhà hạnh phúc bao quanh bởi ngọn lửa
Đôi khi người ta nhắc đến tên bạn
Trong những bài hát, tiếng cười, những câu chuyện
Trong nụ hôn của người tình
Khi em nằm trên nền rêu xanh
Người đàn ông lại hỏi: “Em đang ở đâu?”
Vua của đảo, bạn có thường xuyên đi qua những nơi giàu có không?
Rồi chẳng còn ai nhớ… nó dần phai nhòa
Thân trong nước, tên trong ký ức
Thời gian đang dần bao phủ trong bóng tối
Trong biển sâu và lãng quên
Không còn ai nhớ đến bạn nữa
Người dân lo ghe lưới, cày bừa
Chỉ đêm và đêm, bão gào thét
Phụ nữ vô cảm với đôi mắt mệt mỏi
Nói cho tôi biết về bản thân bạn, khuấy tro tàn
Từ đau lòng và Brazil
Và đã đến lúc đóng cửa mộ
Không ai biết tên bạn nữa
Một hòn đá trong một nghĩa trang trống rỗng
Cả mùa thu cây liễu rụng lá
Và cả người hành khất bên cầu
Hát điệu buồn ai nhớ em
Oh, tất cả các thủy thủ ở đâu?
Chìm vào màn đêm bi kịch nhân sinh
Mẹ kinh hoàng, biển
Có phải khi thủy triều dâng lên và sóng biển va chạm?
Tiếng hét tuyệt vọng
Về với em mỗi chiều.
Nguồn: Tuyển tập thơ Victor Hugo, NXB Văn học, 2001